NHN
Hôm qua
(23/11/2017), cây bút Đỗ Hồng có bài viết “Chiến sĩ văn hóa” trên Blogger Danlambao. Trong bài viết này tác giả đã chủ quan, càn rỡ
khi cho rằng: xã hội Việt Nam dưới thời
cộng sản sau năm 1975 không còn có những quyền tự do căn bản nhất của con người
và văn hóa thì nghèo nàn hay không muốn nói là suy đồi. Tuy chưa đến đỗi vô văn
hóa, nhưng xã hội này dường như đã trở thành một vùng rừng rú suốt hơn 42 năm
qua?
Vậy thưa tác giả Đỗ Hồng, cái mà ông ca
ngợi là “Văn hóa” hay “văn hóa cao” theo tiêu chí cá nhân ông của thời ngụy
quyền Việt Nam cộng hòa ấy nó giàu bản sắc và giá trị đến cỡ nào? Về vật chất:
đó là một nền văn hóa thực dụng, chạy theo văn hóa phương Tây suy đồi, biết bao
cô gái từ thôn quê đến thành thị làm cái nghề nhơ nhớp bán thân nuôi mình và
khi miền Nam giải phóng đã để lại hậu quả 50.000 đứa trẻ con lai có thể được
coi là thành tựu giao lưu văn hóa Đông -
Tây chăng?
Quân đội ngụy, cảnh sát ngụy dùng các
phương tiện chuyên biệt để buôn bán ma túy, đầu độc giới trẻ tràn lan - ấy là
thành tựu văn hóa sao?
Còn về văn hóa tinh thần – dù là những
người có hiểu biết nhưng anh em nhà họ Ngô vì cổ súy cho Đạo Thiên chúa mà đàn
áp các tăng ni, phật tử để đến nỗi các nhà sư phải tự thiêu thì có thể ca ngợi
thế nào nhỉ?
Cái sự phồn vinh của xã hội miền Nam Việt
Nam trước năm 1975 là nhờ hoàn toàn vào viện trợ của nước ngoài – đặc biệt là
Mỹ thì bên trong sự hào nhoáng ấy có còn hồn cốt dân tộc chúng ta không thưa
ông Đỗ Hồng?
Dân tộc Việt Nam đã tốn bao xương máu để
đất nước thống nhất, giang sơn thu về một mối sau cái ngày 30/4 lịch sử ấy – và
cái ngày ấy cả thế giới xuống đường vẫy cờ hoa chúc mừng, ngưỡng mộ dân tộc
Việt Nam có độc lập, tự do toàn vẹn – sao ông lại có thể phủ nhận cái gọi là
chân lý nhỉ?
Từ khi đất nước thống nhất cho dến nay,
điều hiển nhiên là văn hóa được chăm lo, quan tâm và phục hưng, phát triển.
Hàng loạt các di sản văn hóa vật thể, phi vật thể của Việt Nam được UNESCO công
nhận là di sản văn hóa thế giới: từ vịnh Hạ Long đến Cung đình Huế, tháp Chàm
Mỹ Sơn, phố cổ Hội An đến tục thờ cúng Hùng Vương, hát Xoan Phú Thọ…các giá trị
văn hóa truyền thống được bảo tồn, các giá trị văn hóa hiện đại được chọn lọc,
bổ xung, thâu hóa dưới con mắt của ông hóa ra lại là sự suy đồi! lạ, lạ quá, lạ
cho cái cách suy nghĩ của ông, cái cách xuyên tạc của ông và vì thế không khó
để nhận ra cái động cơ khóc mướn của ông. Đọc xong bài viết tôi cứ nghĩ sao lại
là Đỗ Hồng được nhỉ? Tên ông, hay bút danh của ông phải là Đỗ Đen mới đúng –
cho dù nói thế cũng oan gia cho họ nhà đỗ đen thực sự có ích cho con người. Đỗ
Hồng như ông chỉ như là một loại cỏ dại lạc loài trên thế gian này mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét