KỶ NIỆM VỀ MỘT HỘI THI
Tác
giả: Nguyễn Hữu Nghị CNBM, Khoa VHNN
Ai trong mỗi chúng ta cũng mang trong mình những
kỷ niệm, hoài bão khó phôi phai trong cuộc đời. Tôi cũng đã có 17 năm quân ngũ
với biết bao kỷ niệm, nhưng kỷ niệm khó quên nhất, ấn tượng nhất có lẽ là: “Hội thi giáo viên giỏi toàn quân các Học
viện, Nhà trường đào tạo bậc đại học năm 2001” được tổ chức tại Trường Sĩ
quan Lục quân 1 với biết bao niềm vui, sự luyến tiếc cứ đan xen vào nhau để rồi
mỗi khi nhớ lại tôi lại thấy nó như vừa mới hôm qua thôi.
Là một giảng viên của Trường Sĩ quan
Chính trị, nhưng tôi phải là “Con đẻ”
của quân đội mà từ một sinh viên tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm Hà Nội được
tuyển vào làm giảng viên của Khoa Văn hóa Ngoại ngữ, Trường Sĩ quan Chính trị từ
đầu năm 1996. Được sống và làm việc trong môi trường binh nghiệp là niềm tự hào
của bản thân, vì thế mà lúc nào tôi cũng luôn luôn tâm niệm, mình phải nỗ lực
rèn luyện, phấn đấu hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Nhưng
không phải công việc nào cứ hạ quyết tâm là sẽ hoàn thành tốt vì tôi biết đường
bước tới đài vinh quang đâu chỉ có hoa hồng trải rộng mà là sự lao tâm khổ tứ,
rèn đức, luyện tài không ngừng mệt mỏi. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ y
nguyên cái cảm giác hôm được đồng chí Nguyễn Văn Phú nguyên Chủ nhiệm khoa và đồng
chí Bí thư Chi bộ Nguyễn Đắc Trục gọi sang phòng chỉ huy giao nhiệm vụ. Với vẻ
cương nghị trên khuôn mặt của hai thủ trưởng, tôi khó có thể đoán được đó là
nhiệm vụ gì. Dường như đoán được sự lo lắng của tôi, không để tôi chờ đợi lâu, đồng
chí Chủ nhiệm Khoa vỗ vai tôi nói: “sắp tới đồng chí sẽ cùng 5 giáo viên khác của
Nhà trường tham dự Hội thi giáo viên giỏi toàn quân tổ chức tại Trường Sĩ quan
Lục quân 1. Đây là một vinh dự lớn đối với đồng chí, thành công của đồng chí
chính là đem lại vinh quang cho tập thể Khoa nói riêng và Nhà trường nói chung
nhưng nhiệm vụ này cũng rất nặng nề”. Từ phòng Thủ trưởng về, trong lòng tôi biết bao cảm xúc cứ đan xen với nhau: vui thì ít, lo lắng thì
nhiều. Vui vì mình đã được Thủ trưởng Nhà trường, Thủ trưởng Khoa tin tưởng vào
năng lực công tác của mình, nhưng lo lắng liệu mình có thể hoàn thành tốt trọng
trách này hay không?
Tại thời
điểm ấy – năm 2001, tôi vừa được vinh thăng quân hàm Thượng úy, với tuổi nghề
và tuổi quân vẻn vẹn 6 năm, kinh nghiệm
công tác chưa nhiều. So với 5 đồng chí trong đội tuyển, họ được xem là những
“cây đa, cây đề” và đều có quân hàm cấp tá với hơn 15 năm đứng trên bục giảng ,
tuổi nghề của có đồng chí gần bằng với
tuổi đời của tôi. Hơn nữa những đồng chí của mình lại nhiều năm liền là giáo
viên giỏi cấp Trường, nên họ có rất nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần làm phép so sánh
với các đồng chí trong đội tuyển của Trường, chứ chưa nói gì tới các Học viện,
Nhà trường đào tạo bậc đại học trong toàn quân, tôi mới thấy mình nhỏ bé nhường
nào, vậy mà phải đối mặt với cuộc thi lớn mang tầm cỡ toàn quân, chỉ nghe thế
thôi mà đã “toát mồ hôi”. Nhưng với quyết tâm của tuổi trẻ, nghị lực, ý chí của
bản thân, mang trong mình trọng trách của Nhà trường, của Khoa, tôi nghĩ mình phải nỗ lực, nỗ lực nhiều hơn nữa để
hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc mà cấp trên đã tin tưởng giao phó.
Hội
thi giáo viên giỏi lần này các thi sinh phải trải qua 6 nội dung đua tài bắt buộc:
thi giảng chuyên ngành, thi thực hành Tin học, thi ngoại ngữ (riêng môn này được
đăng ký theo sở trường của cá nhân), thi Điều lệnh đội ngũ, điều lệnh quản lý bộ
đội, thi hiểu biết về kiến thức xã hội và môn bắn súng ngắn K54 bài 2. Đối với tôi,
6 nội dung dự thi thì môn chuyên ngành và ngoại ngữ là ít phải lo hơn cả, nhưng
không vì thế mà được chủ quan. Các môn còn lại quả thật là rất khó, kiến thức rộng
lại không phải là sở trường của mình. Vì vậy từng nội dung thi tôi phải sắp xếp
lịch tự ôn tập thật khoa học ngoài những giờ ôn luyện tập chung do Nhà trường tổ
chức.
Với sự
quan tâm đặc biệt của Nhà trường giành cho các thành viên trong đội tuyển, mặc
dù chỉ có mình tôi đăng ký dự thi môn Tiếng Nga, nhưng Thủ trưởng Nhà trường chỉ
đạo vẫn phải tổ chức một lớp ôn luyện giành riêng cho tôi dưới sự huấn luyện của
thầy Bạch Thái Cường (nguyên Chủ nhiệm bộ môn Ngoại ngữ). Một thầy - một trò,
nên rất nhiều thuận lợi, thầy đã mang hết tâm huyết và nhiệt tình để bồi dưỡng
kiến thức cho tôi. Phải nói rằng sau 6 năm không sử dụng đến ngoại ngữ, nhưng vốn
từ vựng của tôi gần như không hề rơi rụng, cốt lõi bây giờ là phải nắm chắc cấu
trúc ngữ pháp và phát âm. Thầy đã dạy cho tôi rất tỉ mỉ về giới từ, chuyển đổi
các cách đến bộ phận nòng cốt của câu, nhờ đó mà tôi dịch rất hay những mẩu
chuyện ngắn, viết những đoạn văn theo chủ đề thầy giao tràn đầy cảm xúc. Chỉ
sau một thời gian ngắn huấn luyện tôi có thể trò chuyện được với thầy bằng vốn
ngoại ngữ của mình. Hễ cứ gặp nhau là thầy trò lại nói bằng tiếng Nga. Vì thế
mà tôi đã yên tâm phần nào cho môn thi này. Đây cũng là điều hết sức thuận lợi
để năm 2003, tôi tự tin khi dự kỳ thi tuyển sinh sau đại học tại trường Đại học
Sư phạm Hà Nội, trong khi tất cả các thí sinh dự thi ai cũng rất sợ trượt ngoại
ngữ.
1/3 số
môn dự Hội thi giáo viên giỏi đã phần nào được giải tỏa tâm lý. Còn lại 2/3 số
môn, lại là những môn khó tôi phải giành nhiều thời gian và công sức cho chúng.
Tôi luôn tâm niệm, môn càng khó thì không được ngại học, sợ học mà càng phải quyết
tâm cao độ, đấy chính là môn Điều lệnh đội ngũ, đây là môn học mà tôi được thầy
đánh giá “yếu nhất đội”. Thực tế tôi
vốn không được đào tạo từ các trường quân đội nên với tôi môn này là “sở đoản”. Đã thế, môn học đòi hỏi người
học khi thực hành phải thể hiện được động tác chính xác, khỏe khoắn, khẩu khí
to, rõ, dứt khoát. Đã có lúc tôi tự động viên mình “chỉ
có hô và thực hành động tác thôi” tại sao lại không làm được. Thế là ngay cả
những ngày cuối tuần được nghỉ, tôi tranh thủ về thăm vợ con, nhà tôi ở trong
khu tập thể một trường THCS, tận dụng sân trường cuối tuần vắng vẻ - đây là một không gian lý tưởng tôi quyết tâm
luyện tập. Tôi tưởng tượng mình đang chỉ huy một đơn vị vừa tập hô khẩu lệnh vừa
rèn luyện động tác sao cho thật thuần thục. Buồn cười nhất là những lúc tôi
đang tập, quay lại thì thấy phía đằng sau có khá nhiều người lớn và cả trẻ em đứng
xem, họ không hiểu tôi đang làm điều gì kỳ quặc, mặt tôi đỏ bừng lên, cả người
nóng ran xấu hổ. Ấy thế mà mới bất ngờ làm sao, kết quả môn Điều lệnh của tôi
thuộc tốp cao của Hội thi, điều này hết sức bất ngờ với tôi và các thành viên
trong đoàn dự thi của Trường Sĩ quan Chính trị.
Môn bắn
súng cũng không kém phần gay cấn, mặc dù
đây là môn học ai cũng thích vì nó khá thoải mái về tinh thần. Trước khi thi chúng
tôi có tới 12 buổi thực hành tập bắn, mỗi người được giao một khẩu K54 trong suốt
quá trình luyện tập, trung bình mỗi buổi tập mỗi người bắn khoảng 50 viên đạn,
tổng cộng 12 buổi là 600 viên. Sau Hội thi chúng tôi tự hào là những sĩ quan được
bắn súng ngắn K54 nhiều nhất ở Trường Sĩ quan Chính trị. Nhớ lại những buổi ra
thao trường, với cái nắng nóng như đổ lửa, mồ hôi ai cũng vã ra như tắm, nước uống
bao nhiêu cũng không thoả mãn cơn khát. Khuôn mặt ai cũng sạm lại vì nắng gió
thao trường nhưng lại rất rắn rỏi, tự tin. Hiểu rõ những khó khăn ấy, Nhà trường
luôn luôn tạo điều kiện tốt nhất cho anh em chúng tôi cả về vật chất lẫn tinh
thần: xe đưa đón thuận tiện, nước uống,
khẩu phần ăn trưa phải đảm bảo dinh dưỡng, ngon miệng, vì thế mỗi chúng tôi ai
cũng tự nhủ phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa.
Trong số
các môn dự thi có lẽ ấn tượng nhất trong tôi phải kể đến đó là môn: “hiểu
biết về kiến thức xã hội” – đây là thế mạnh của Trường Sĩ quan Chính trị.
Tôi luôn ý thức được trách nhiệm của mình là phải hoàn thành xuất sắc bài thi môn
này, quyết tâm trả lời vừa thuyết phục vừa thật ấn tượng đối với ban giám khảo.
Nhưng hiểu biết về kiến thức xã hội là cả một kho tri thức rộng mênh mông như
biển cả mà sự hiểu biết của con người chỉ là hạt muối giữa đại dương. Song tôi
khá tự tin vào sự chuẩn bị của mình. Với nội dung này chúng tôi phải thi vấn đáp,
bốc thăm câu hỏi ngẫu nhiên và cái khó là sau khi bốc xong câu hỏi phải trả lời
ngay mà không có thời gian chuẩn bị, nên đa số các thí sinh có tâm lí rất hồi hộp và lo lắng. Tâm trạng tôi
cũng giống như bao đồng chí khác, khi gọi đến tên mình, tim tôi như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, không biết bình sẽ gắp phải nội dung gì. Mặc dù đã có 6 năm đứng trên bục giảng, nhưng tâm trạng của tôi lúc
này chẳng khác nào cậu học sinh lần đầu đi thi. Nhưng khi có câu hỏi trong tay,
tôi lấy lại bình tĩnh và trả lời rành rọt, lưu loát cả câu hỏi chính lẫn câu hỏi
phụ Ban giám khảo đưa ra. Hoàn thành bài thi trở về chỗ, tôi cảm nhận được vẻ hài
lòng từ tất cả các vị giám khảo. Kết quả môn thi Hiểu biết tôi đã đạt điểm “thủ khoa” ở bàn thi của mình.
Niềm
vui nối tiếp niềm vui, từ những môn mà tôi được đánh giá là “yếu nhất đoàn”, môn mà mọi người lo cho tôi thì tôi lại giành được ưu thế. Đây là động lực
để tiếp thêm sức mạnh cho tôi ở bài thi bắn súng. Trước môn thi cuối cùng (môn
bắn súng) thì Trường Sĩ quan Chính trị chỉ còn lại 2/6 đồng chí là tôi và Trung
tá Nguyễn Đắc Ngọt có điểm các môn thi đều đạt kết quả từ 8,6 trở lên – đây là điều
kiện bắt buộc để đạt danh hiệu “giáo viên giỏi toàn năng toàn quân”
với điều kiện nếu hoàn thành bài thi bắn súng kết quả khá trở lên. Lúc này chúng
tôi nhận được rất nhiều lời động viên, khích lệ cũng như sự kỳ vọng của đoàn.
Bước vào
môn thi cuối cùng - môn bắn súng ngắn K54 bài 2, đây là môn thi khó, ngay cả những
người bắn giỏi cũng không thể nói trước rằng mình sẽ hoàn thành xuất sắc bài
thi. Lần đầu tiên tôi được bắn súng K 54 trước một Hội đồng Giám khảo cấp Bộ nên
trong tôi không khỏi bồi hồi, lo lắng. Một cảm giác trong tôi thật khó tả: tôi chỉ mong sao trời chóng sáng để
được cầm súng tự tin mà ngắm bắn. Nhưng lúc này đồng hồ mới chỉ đến số 12, rồi
1 giờ… 2 giờ…tôi vẫn không sao thiếp đi được. Vậy là chỉ còn mấy tiếng nữa thôi,
môn thi cuối cùng sẽ kết thúc, đường lên đỉnh Olimpia thì dường như gần lắm rồi.
Ai? Ai sẽ là người đầu tiên chinh phục đỉnh Olimpia. Suy nghĩ miên man đến gần
3giờ sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ.
8 giờ sáng
của buổi thi cuối cùng bắt đầu, khác với những buổi tập ngoài thao trường, hôm
nay không phải là cái nắng cháy da cháy thịt mà là tiết trời thu nắng nhẹ, dường
như thời tiết cũng chiều lòng người. Nghe hiệu lệnh gọi, tôi bình tĩnh, tự tin
nhận súng vào vị trí. Nghe dứt hiệu lệnh, tôi
nhanh chóng thực hiện yếu lĩnh động tác, bóp cò ở cự ly 50 m, bia không đổ,
lòng tự nhủ sẽ quyết tâm ở cự ly 35m, lại bình tĩnh ngắm bắn, bóp cò, bia vẫn
không đổ. Trong lòng tôi đôi chút dao động, lúc này chỉ còn một viên đạn ở cự
ly bắn cuối cùng: 25m, bia hiện ra rất gần và rõ. Tôi lại nheo mắt ngắm bắn,
bia đã đổ nhưng với cự ly này người bắn chỉ đạt yêu cầu đồng nghĩa với kết quả
tôi chỉ đạt danh hiệu “Giáo viên dạy giỏi chuyên ngành cấp Bộ”
chứ không phải danh hiệu “Giáo viên giỏi toàn năng toàn quân”.
Lòng buồn bã tôi rời vị trí bắn, đồng chí trưởng đoàn cùng đồng đội đã động viên
tôi rất nhiều nhưng nỗi buồn này thật khó nguôi ngoai.
Hội
thi khép lại, mặc dù 6 đồng chí chúng tôi
đều đạt danh hiệu: “Giáo viên dạy giỏi chuyên ngành cấp Bộ”, nhưng trong lòng mỗi
chúng tôi đều cùng chung một tâm trạng: niềm vui xen lẫn nỗi buồn và cả sự luyến
tiếc. Giá như mình có bản lĩnh hơn. Giá như mình có nhiều kinh nghiệm hơn nữa.
Giá như…giá như…Biết bao nhiêu cái giá như cứ hiện hữu trong chúng tôi để rồi mỗi
khi ngẫm lại, tôi lại tìm thấy cho mình bài học mới.
Mọi điều
tưởng như vừa mới hôm qua thôi, thế mà đã gần 10 năm rồi, từ anh chàng Thượng uý
năm xưa, nay tôi đã mang quân hàm Trung tá với cương vị Chủ nhiệm bộ môn, tôi đã
trưởng thành, chững chạc, tự tin hơn rất nhiều từ trong công tác chuyên môn cũng
như công tác quản lý. Và giờ đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước mình lại
được đứng trong đội tuyển năm xưa để lại có một cơ hội chinh phục đỉnh cao tri
thức, có thêm kinh nghiệm được học hỏi đồng nghiệp các trường bạn trong toàn
quân.
Thành công của mỗi con người ít ai mà không trải
qua thất bại, nhưng “thất bại là mẹ
thành công” điều quan trọng là phải
lạc quan, tin tưởng, biết ngẩng cao đầu nhìn về phía trước để phấn đấu vươn lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét